______________
Dịch: Đông
Tác giả: 木二河
______________
Bố, con không muốn học Thanh Hoa nữa.
1.
10h tối ngày 23/6/2018, lại là thời khắc có điểm của một kỳ thi Đại học.
Lý Đắc Tinh lại quay về mười năm trước, anh ấy đang ngồi bên cạnh máy tính, bố mẹ, chú và em họ của anh ấy đều ngồi xổm ở bên cạnh.
Quạt điện thổi phất phơ qua đầu mà cả người Lý Đắc Tinh vẫn đang đổ mồ hôi. Anh vốn không hề lo lắng mà anh lại thấy rất phiền chán. Nhưng để phối hợp với cảm xúc của bố mẹ, anh vẫn phải giả vờ là đang chuẩn bị sẵn sàng.
Anh thuần thục nhập SBD mà không cần nhìn vào thẻ dự thi trong ngăn kéo. Cả quá trình này anh đã thuộc làu làu rồi.
Lần đầu tiên, hệ thống gặp sự cố, khởi động lại máy tính; lần thứ hai, trang web tiếp tục được làm mới; lần thứ ba, đầu tiên là máy chủ bị sự cố, lại nhấn nút làm mới, thành tích bất ngờ hiện ra: 656 điểm!
Mấy người bên cạnh anh nhảy dựng lên. “Trời ơi, con trai ơi, sao lại cao thế này!” Bố mẹ anh ôm nhau hò reo, thậm chí anh còn thấy bố mình khóc vì sung sướng.
Cảm xúc năm nay quả thực còn khoa trương hơn năm ngoái, Lý Đắc Tinh cười khẩy trong lòng. Nhưng anh đã không còn sức để diễn nữa, vì vậy anh đã nói buồn ngủ rồi muốn ngủ, đẩy cửa phòng ra với nụ cười trên môi. Sau đó anh đóng cửa lại, gục xuống giường, thờ dài.
Hừ, lại cao hơn năm ngoái 10 điểm.
Tất nhiên, Lý Đắc Tinh không có ôn thi lại. Nhưng anh nghĩ, nếu mười năm trước anh ôn thi lại thì anh sẽ không phải đối mặt với cảnh tượng k.nh kh.ủng hôm nay đúng không?
2.
Thật ra, lúc này Lý Đắc Tinh đáng lẽ ra phải 28 tuổi rồi. Nhưng về mặt sinh lý, anh ấy đúng là 18 tuổi. Đây là lần thứ mười anh tra điểm thi vào đại học, cũng sẽ đối mặt với lần thứ mười báo danh.
Nhưng trên thực tế anh ấy chỉ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học đúng một lần.
Mọi chuyện bắt đầu từ mười năm trước, Lý Đắc Tinh 18 tuổi thật ra cũng trải qua một đêm ngày 23 nóng nực như vậy, hồi hộp ngồi trước máy tính tra điểm.
Lần đó điểm của anh là 556 điểm, mà điểm để bước vào top đầu năm đó là 557 điểm.
Không có hy vọng, Lý Đắc Tinh không can tâm. Quan trọng hơn hết là nữ thần của anh, bạn cùng lớp của anh--Sở Tuyết thi được 635 điểm, học đại học L ở thủ đô. Mà điểm của anh, thậm chí còn không vào nổi đại học top 2.
Mười ngày, anh phân vân giữa việc ôn thi lại hoặc là đi đến tỉnh lỵ. Trong mười ngày ấy, anh không màng ăn uống, gầy đi 5 cân, cuối cùng anh từ bỏ việc ôn thi lại mà chọn đến tỉnh lỵ.
Cuộc sống đại học không vui vẻ như anh mong đợi, nhìn cái gì cũng thấy ch.ớng mắt: kí túc xá không có điều hòa, giảng viên giảng bài không có nhấn nhá, ngày nào cũng cũng ở trong kí túc xá chơi game thâu đêm suốt sáng với roommate. Anh bắt đầu hối hận, tại sao mình lại yếu đuối như vậy? không có đủ dũng khí để ôn thi lại. Tuy nhiên, sự can đảm khi không đạt điểm như ý lúc thi đại học vẫn không thôi thúc anh-- người đã là sinh viên năm nhất. Mỗi ngày của anh đều trôi qua trong s.ầu não chá.n nản, anh trở thành một thành viên gia nhập hội chơi game thâu đêm.
Mãi cho đến ngày 7 tháng 6 năm nhất, khi anh vừa chơi game xong mở QQ ra, đập vào mắt anh là một bức ảnh chụp Sở Tuyết và một chàng trai đang ôm nhau.
Sở Tuyết viết caption: Lại là một ngày thi đại học. Một năm qua, cảm ơn vì đã gặp được người ưu tú như anh, quãng thời gian còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.
Chàng trai kia anh biết, anh biết là Trần Bác bạn từ nhỏ của anh. Học ở trường cấp ba khác, học bá, học ở Thanh Hoa.
Ch.ết tiệt, hai người họ quen nhau khi nào. Lý Đắc Tinh đập bàn chửi. Bạn cùng phòng vẫn đang chìm đắm trong game mà không để ý đến anh. Anh sững người một lúc rồi nằm trên giường.
Ngay lúc ấy, anh hận không được muốn ch.ết đi.
Anh cứ mất tinh thần như thế đến hơn mười ngày, mỗi ngày đều chơi game uống rượu không ngơi nghỉ trong ký túc xá.
Tình trạng cứ kéo dài cho đến ngày 23/6, anh không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, trong tiếng ồn ào của game, anh ngã xuống đất đập đầu vào những lon bia bày la liệt khắp sàn.
3.
Khi tỉnh lại, Lý Đắc Tinh giật mình. Anh không ở trong ký túc xá, mà là ở nhà mình, trên chiếc giường đơn nhỏ mà anh đã ngủ hơn mười mấy năm.
Anh ngồi dậy xoa xoa đầu, ngơ ngác nghĩ có phải là mình bị ngất rồi được đưa về nhà nghỉ ngơi không, đang định ra ngoài gặp bố mẹ để hỏi xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, cửa mở ra, mẹ anh bước vào nói: "Sao con vẫn còn nằm đấy nữa! Mau dậy đi, giáo viên chủ nhiệm của con vừa gọi bảo có thể tra kiểm được rồi đấy!"
Hả? Tra cái gì cơ? Lý Đắc Tinh hoài nghi não mình có vấn đề rồi, hoặc là não mẹ anh có vấn đề. Nhưng anh chưa kịp nói thì đã bị mẹ kéo tai vào phòng khách.
Trong phòng khách có bố anh, chú anh và cả em họ của anh, tất cả đều đang tha thiết mong chờ nhìn anh.
"Thẻ dự thi của con đâu? Mau lấy ra tra điểm!" Bố nói vào mặt anh.
Lý Đắc Tinh suýt nữa quỳ xuống: "Bố, con hứa sẽ không chơi game nữa, bố đừng như thế..."
Bố anh nói, "Aiya, giờ không phải là lúc để sám hối, mau tìm thẻ dự thi để tra điểm."
Dưới uy thế của bố, Lý Đắc Tinh mất đi khả năng biện giải, chân tay không tự chủ được mà bước đến ngăn kéo của bàn máy tính. Đó là nơi năm ngoái anh để thẻ thẻ dự thi của mình.
Khoảnh khắc ngăn kéo được mở ra, anh lại suýt ngất đi. Bên trong là thẻ dự thi sau khi tra điểm xong đã bị anh xé nát.
Anh liếc nhìn thời gian trên máy tính, hiển thị là ngày 23 tháng 6 năm 2008. Năm ngoái! Anh ấy thấy mình có thể bị đ.iên rồi.
Vì vậy, anh ngồi xuống, nhập SDB vào trang tra điểm mà bố anh đã mở sẵn ra. Lần đầu tiên, hệ thống gặp sự cố, chỉ có thể khởi động lại máy tính. Lần thứ hai, không hiện ra, trang web load liên tục. Lần vượt qua thứ ba, máy chủ bị sự cố. Cơ thể anh dần dần cứng lại, những điều này giống hệt như lần tra điểm năm ngoái.
Anh gần như thở hổn hển, chờ đợi để xem điểm số đáng tiếc chỉ thiếu 1 điểm so với top đầu của mình.
Anh run rẩy mở ra, thành tích thình lình xuất hiện: 566!
Lý Đắc Tinh hét lên. Bố mẹ cũng hét lên, họ không khỏi vui mừng, yêu cầu của họ với Lý Đắc Tinh là phải vào top đầu.
Mà Lý Đắc Tinh hét lên, hoàn toàn là vì sợ hãi.
Điểm của anh cao hơn năm ngoái mười điểm, nhưng anh ấy không thể vui nổi. Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?
4.
Đến năm thứ ba, Lý Đắc Tinh cuối cùng cũng đã phát hiện ra quy luật, bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú.
Anh phát hiện ra rằng vào lúc 10:03 tối ngày 23 tháng 6 hàng năm, anh sẽ tự dưng ngất đi rồi sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường năm 18 tuổi của mình.
Sau đó là quá trình lặp đi lặp lại – lại tra điểm lần nữa, lại báo danh lần nữa, nhưng điểm của mỗi năm sẽ cao hơn năm trước 10 điểm!
Lý Đắc Tinh còn phát hiện ra, ngoại trừ 4 ngày từ tối 23 tháng 6 đến sáng ngày 27 khi anh nộp nguyện vọng, cuộc sống của anh vẫn chưa thực sự bị đảo ngược.
Chỉ cần ngày 27 nộp xong nguyện vọng rồi đi ngủ, thức dậy thì nên bao nhiêu tuổi thì sẽ là bấy nhiêu tuổi, vẫn sẽ là ngày 23 tháng 6 của năm mà lẽ ra anh ta phải ở đó. Bốn ngày kia giống như 4 ngày thừa ra của một chiều không gian khác.
Năm đầu tiên tỉnh dậy, anh vẫn còn nằm trong đống lon bia. Nhưng anh phát hiện ra, ký túc xá của mình đã hoàn toàn thay đổi.
Lý Đắc Tinh bị cơn gió mát lạnh đánh thức, ký túc xá vậy mà có máy lạnh!
Giường cũng cũng không giống nữa, từ giường tầng thành giường trên bàn dưới. Những người bạn cùng phòng luôn phát ra mùi khó ngửi cả ngày ngồi hét trước máy tính cũng không thấy đâu, căn phòng không có một ai trừ anh.
Anh giật mình đứng dậy, đi loanh quanh một vòng trong ký túc xá, cuối cùng nhìn đến tờ giấy viết thư trên bàn của mình, bên trên viết: Đại học XX.
What? Đại học XX không phải là đại học Top đầu của tỉnh lân cận sao? Sao mình lại ở đây?
Anh đau đầu, vô số mảnh vỡ đột nhiên tràn ngập trong tâm trí anh. Đó là ký ức trong một năm này của anh, chính xác là ký ức của Lý Đắc Tinh thi được 566 điểm.
Anh hơn 9 điểm và lọt vào top giỏi nhất, dưới sự giúp đỡ của chuyên gia báo danh mà bố anh mời về, anh đã có một bước đi mạo hiểm, đăng ký vào một trường đại học top đầu của tỉnh lân cận và được chuyển sang khoa triết học.
Năm ấy, anh có ba người bạn cùng phòng siêng năng. Bản thân anh cũng không thể không học tập chăm chỉ theo họ. Mặc dù chủ cái ngành triết học này khi học thường khiến người ta nghi ngờ nhân sinh, nhưng nó vẫn khá thú vị.
Tuy nhiên, cuối cùng Sở Tuyết vẫn ở bên Trần Bác.
Vì biết trước sự tình nên Lý Đắc Tinh đã ra tay trước một bước.
Anh nhanh chóng tỏ tình với Sở Tuyết trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè năm đó, nhưng đã bị từ chối, lý do của nữ thần là: Khoảng cách của chúng ta quá xa, dù là khách quan hay chủ quan đều sẽ không có kết quả.
Anh vô cùng chán nản nên trong kỳ nghỉ tháng 11 năm đó, anh đã đến Bắc Kinh chơi, nhân tiện tìm Trần Bác đánh nhau một trận.
Sau khi đánh Trần Bác yếu ớt nửa giờ, Lý Đắc Tinh thốt ra một câu: "Chúng tôi không có gì cả, phải đối xử tốt với Sở Tuyết."
Mặt mũi Trần Bác bầm dập, ngồi xổm tại chỗ, mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả.
5.
Lý Đắc Tinh trùm đầu trong chăn bông. Anh cảm thấy sợ hãi. Tính đến năm 2016, đã tám năm kể từ khi xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này.
Trong tám năm qua, cảm xúc của anh ấy đã dần thay đổi từ sợ hãi, đến phấn khích, lại đến mong đợi, và cuối cùng lại là sợ hãi.
Cách đây vài năm, anh đã rất mong chờ đến ngày 23 tháng 6 hàng năm. Mấy năm đầu là bởi vì anh biết chỉ vài năm nữa, anh sẽ đạt đến số điểm của ngôi trường mà Sở Tuyết đã theo học.
Vì vậy, trong mấy năm này, anh đều mang theo tâm trạng tùy tiện, tùy tiện điền nguyện vọng, thậm chí điền mấy lần cùng một trường đại học, cảm thấy môi trường và khóa học như vậy đều rất quen thuộc, như thế sẽ thuận tiện hơn.
Anh cứ như vậy mà trôi qua hết năm này qua năm khác, rồi đợi đến ngày 23 tháng 6, khi bản thân tỉnh lại lần nữa, mọi thứ lại như mới, hơn nữa lần sau sẽ còn tốt hơn lần trước. Ngoại trừ thời gian đau đầu mỗi lần ngày càng dài, dù sao xuất phát điểm đều là năm bản thân mười tám tuổi, mà tuổi của bản thân cũng càng ngày càng lớn, ký ức bị tiêm vào càng ngày càng nhiều hơn.
Tuy nhiên, điều đó cũng không tính là gì so với niềm mong đợi của anh.
Vì mục tiêu là Sở Tuyết, cho dù mấy năm nay mỗi năm anh đều đổi sang một cuộc sống mới, nhưng anh đều như cưỡi ngựa xem hoa, bất kể đã trải qua chuyện gì hay đã gặp những ai, đều không để lại ấn tượng sâu sắc cho anh.
Mà khi anh nhìn thấy những bức ảnh tình tứ của Sở Tuyết và Trần Bác đăng trên QQ, anh cũng hờ hững rất nhiều. Anh nghĩ: Đợi qua mấy năm nữa, mấy năm nữa, Sở Tuyết sẽ là của mình rồi.
Cho đến năm thứ tám. Năm nay, số điểm của Lý Đắc Tinh là 636, còn cao hơn Sở Tuyết một điểm.
Như ý nguyện, anh đã đăng ký vào cùng một trường đại học với cô ấy và để ngăn chặn biến số, trước khi báo danh anh đã tỏ tình với cô ấy rồi.
Lời tỏ tình của Lý Đắc Tinh, theo lời của những người bạn cùng lớp, là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Điểm số của anh năm đó đã khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên, bởi điểm thi thử của anh thường chỉ khoảng trên dưới 560. Anh trở thành hắc mã lớn nhất trong lớp của họ.
Con hắc mã này vào ngày báo danh đã tỏ tình với Sở Tuyết ngay trước mặt cả lớp, lấy một tờ đơn đăng ký nguyện vọng của Sở Tuyết viết: Tớ đã thích cậu từ năm lớp 10 rồi, cậu chính là động lực để tớ nỗ lực học tập. Hôm nay cuối cùng tớ cũng có thể chứng minh bản thân với cậu, cậu đi đâu tớ sẽ theo đó, hãy cho tớ một cơ hội để được chăm sóc cho cậu.
Cả lớp sục sôi, thậm chí đến giáo viên cũng lộ ra ánh mắt hóng chuyện.
Lý Đắc Tinh không phải xấu, thể thao cũng tốt. Bây giờ thành tích cũng không tồi. Sở Tuyết không từ chối anh, mặc dù không đồng ý nhưng cô vẫn cho anh cơ hội theo đuổi.
Tuy nhiên, trở về năm 2016, trong những ký ức dài đẳng đẵng truyền vào tâm trí anh, anh phát hiện ra những tháng ngày bên nhau vốn chẳng hề ngọt ngào.
Sau khi theo đuổi được nữ thần, anh nhận ra rằng hai người không hợp.
Bản thân anh không phải là một người cầu tiến, cộng thêm vốn dĩ anh cũng không dựa vào năng lực của bản thân để đạt được điểm số này, vì vậy khi lên đại học rõ rang là rất vất vả. Yêu cầu của anh ấy đối với bản thân chỉ đơn giản là không nợ môn, tốt nghiệp thuận lợi, còn lại thì mặc kệ tùy duyên.
Nhưng Sở Tuyết không vui. Cô ấy luôn luôn xuất sắc, từ đầu chí cuối luôn trong tâm trạng lo lắng về việc theo đuổi sự hoàn hảo. Cô không thích Lý Đắc Tinh ở rất nhiều chuyện, từ điểm số đến sở thích, ăn mặc, tài năng, cô đều cảm thấy anh không đạt đến yêu cẩu của cổ.
Mới đầu khi muôn dỗ cho bạn gái vui vẻ, Lý Đắc Tinh luôn mệt bở hơi tai. Nhưng Sở Tuyết vẫn không hài lòng.
Cho đến một ngày, anh đưa Sở Tuyết đi chơi ngoại ô để tổ chức sinh nhật.
Sở Tuyết đột nhiên nói: "Gọi thêm Trần Bác bạn anh được không ?"
Lý Đắc Tinh rất ngạc nhiên, anh nhớ lại những việc máy năm gần đây, cấp 3 hai người vốn không quen biết nhau, sau khi lên đại học, trong cuộc gặp gỡ đồng hương của 2 trường đại học mới dần dần làm quen và có tình cảm.
Nhưng năm nay, Lý Đắc Tinh đã ra tay trước, anh luôn đề phòng Trần Bác, không bao giờ cho hai người có cơ hội gặp mặt nhau, hay thậm chí nhắc đến cậu ta. Mà cái gì mà gặp mặt đồng hương anh cũng không bao giờ để Sở Tuyết tham gia.
Vậy thì, cô ấy làm sao mà biết Trần Bác? Khuôn mặt và trái tim của Lý Đắc Tinh đều u ám.
6.
Lần đi chơi ấy, Lý Đắc Tinh không gọi cho Trần Bác.
Trên đường đi, anh và Sở Tuyết đã cãi nhau. Sở Tuyết cứ luôn phàn nàn về sự tầm thường vô vị của Lý Đắc Tinh, Lý Đắc Tinh đột nhiên cảm thấy rất rất mệt mỏi, anh nhìn cô gái trước mặt, thấy thật xa lạ.
Sở Tuyết trong tim anh là một người luôn vui vẻ tươi cười, dịu dàng thùy mị, là một người con gái xinh đẹp vui tươi. Nhưng người trước anh giờ đây gương mặt mặt đầy sự hờn giận, hùng h.ổ d.oạ người như thể khi chọn Lý Đắc Tinh làm bạn trai của mình cô ấy đã bị ăn phải một cú lừa vậy.
Nhưng anh vẫn không nỡ từ bỏ, dù sao đó cũng là ước mơ tuổi trẻ và là chấp niệm nhiều năm qua của anh.
Cho đến một ngày, anh nhìn thấy người bạn gái miệng nói là đang ở ký túc xá nhưng lại cùng Trần Bác vừa đi vừa cười đùa trong vườn trường.
Anh buông tay, có những người định mệnh là sẽ không thuộc về mình. Lý Đắc Tinh cảm thấy mình đúng là một trò cười. Anh còn tưởng rằng mình có thể trở thành chân mệnh thiên tử của cô ấy nhưng hóa ra anh chỉ là một hòn đá cản trở nhân duyên của người ta mà thôi.
Anh đã đến đánh cho Trần Bác một trận, như anh đã làm cách đây sáu năm trước. Lần này, Trần Bác không đánh trả, cậu ta chỉ nói, "Xin lỗi, nhưng tôi yêu Tiểu Tuyết."
Tất nhiên, đây đều là những ký ức khắc sâu trong tâm trí Lý Đắc Tinh. Yêu đương với Sở Tuyết đối với anh giờ đây đã là dĩ vãng, bây giờ khi tỉnh lại anh đã 26 tuổi rồi, đang học tiến sĩ năm nhất tại Thanh Hoa, có một người bạn gái tên Thẩm Ý.
Trong ký ức của Lý Đắc Tinh, thằng con trai thất tình trái tim đã nguội lạnh, anh bắt đầu ở trong ký túc xá sống những ngày tháng ăn ngủ chơi game.
Cho đến khi anh phải đi học một môn bắt buộc.
Anh luôn cảm thấy rất may mắn vì mình đã trượt lớp đó. Trong họa có phúc, nhờ vậy mà anh đã gặp được Thẩm Ý.
Thẩm Ý là trợ giảng của môn đó. Cô là đàn chị của Lý Đắc Tinh, hơn anh hai tuổi. Cô ấy đã add Wechat của Lý Đắc Tinh để thông báo cho anh thi bù.
Lý Đắc Tinh lúc đó đang mất hết ý chí, đọc xong tin này lại càng cảm thấy xui xẻo hơn, không có chỗ nào để trút bực, vì vậy anh đã đến chỗ Thẩm Ý: "Không được, thi bù cái gì chứ, cứ thể cho em tốt nghiệp luôn không được à. "
Thẩm Ý không hề tức giận mà còn dạy kèm cho anh, nói rằng anh nhất định sẽ cho anh qua.
Cuối cùng, Lý Đắc Tinh đã thông qua thi bù, cũng yêu Thẩm Ý.
Trong não Lý Đắc Tinh có rất rất nhiều ký ức về Thẩm Ý đến nỗi anh ấy đã bị đau đầu suốt 4 tiếng rưỡi khi thức dậy vào ngày 23 tháng 6 năm 2016.
Lý Đắc Tinh tỉnh dậy con đường học hành thuận lợi hơn rất nhiều, vừa học tiến sỹ ở một trường Đại học Top 2, vừa yêu đương ngọt ngào với Thẩm Ý.
Cho đến tháng 6 năm 2017, Sở Tuyết lại xuất hiện.
Trần Bác ngoại tình.
Cả hai đều là đều những người theo chủ nghĩa hoàn hảo và có yêu cầu cực cao với nửa kia. Trần Bác sau đó cũng giống như Sở Tuyết chê bai Lý Đắc Tinh trước kia, chê bai Sở Tuyết không đủ cầu tiến, không đủ thông minh. Cuối cùng, cậu ta đã tìm một thiên tài, cùng nhau hướng đến Xứ Thiên Đường.
Sở Tuyết tìm Lý Đắc Tinh đi uống rượu, nói rằng vẫn là Lý Đắc Tinh tốt hơn.
Đối mặt với Sở Tuyết, Lý Đắc Tinh vẫn không được cách từ chối, ấm đầu lại đi, buổi chiều cùng cô ta ăn cơm rồi tán gẫu, mà làm lỡ cuộc hẹn hò buổi tối với Thẩm Ý. Kết quả là hai người họ đã uống quá nhiều. Đợi khi tỉnh dậy, xung quanh tối đen như mực.
Anh mở điện thoại.
Từng tin nhắn wechat của Thẩm Ý nhảy ra.
Cô ấy nói, cô ấy đã luôn chờ anh.
Cô ấy nói, cô ấy đã nhìn thấy anh ấy và Sở Tuyết đi cùng nhau.
Cô ấy nói, cô ấy tin anh.
Cô ấy nói, có vẻ như anh vẫn chọn cô ta.
Cô ấy nói, chúng ta kết thúc đi.
Anh giống như phát điên mà gọi điện cho Thẩm Ý nhưng tắt máy.
Anh điên cuồng chạy về phía căn nhà nơi anh ở cùng Thẩm Ý, anh nhận ra, mình không có Sở Tuyết cũng không sao, nhưng anh không thể không có Thẩm Ý.
Sở Tuyết chỉ là một chấp niệm, mà Thẩm Ý là phần mềm yếu nhất trong tâm hồn anh.
Anh không để ý rằng lúc này, thời gian trên đồng hồ là: 10:03 đêm ngày 23 tháng 6.
Đây là lần thứ chín Lý Đắc Tinh thức dậy trên giường vào lúc 10h03 ngày 23/6/2008.
Giờ phút này, anh không có sợ hãi hay mong đợi bất cứ điều gì cả, anh chỉ lo lắng, hi vọng có thể nhanh chóng càng sớm càng tốt làm xong mọi thủ tục, trở về thế giới ban đầu, đi tìm Thẩm Ý giải thích cho rõ ràng.
Còn chưa đợi mẹ anh mở cửa thì anh đã bật dậy, chạy đến trước máy tính, nhập SBD, tra điểm.
Hừ , 646 điểm.
Mặc dù giáo viên nói anh có thể đến một trường tốt hơn, nhưng anh vẫn đăng ký vào trường năm ngoái .
Anh không hề tỏ tình với Sở Tuyết, thậm chí ngay cả khi Sở Tuyết nói ở cùng một trường để tiện giúp đỡ, nhưng anh chỉ lịch sự gật đầu mà không nói một lời.
Vào sáng ngày 27, anh là người đầu tiên nộp nguyện vọng, sau đó anh tìm được một chiếc bàn và lăn ra ngủ.
7.
Khi tỉnh dậy lần nữa, là đang ở trong ký túc xá của trường. Nhưng thật lạ là trong ký túc xá chỉ có một chiếc giường của anh. Anh nhận ra đây là ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh tiến sỹ. Nhưng rõ rang là khi học tiến sỹ, anh không xin ở KTX vì muốn thuê nhà với Thẩm Ý.
Sau đó anh lại đau đầu, nhưng lần này không dài như năm ngoái, không đến hai tiếng đồng hồ.
Sau khi hết đau đầu, anh bắt đầu hoảng sợ.
Trong lần truyền ký ức này, từ đầu đến cuối anh chưa từng nhìn thấy Thẩm Ý.
Nói cách khác, trong cuộc sống lần này của anh, Thẩm Ý không xuất hiện.
Anh thấy Sở Tuyết chia tay với Trần Bác, cũng thấy Sở Tuyết quay lại tìm anh.
Thấy Sở Tuyết cuối cùng đã kết hôn với một người đàn ông xa lạ, thấy mình đã làm lành với Trần Bác.
Nhưng đều không có Thẩm Ý.
Anh điên cuồng chạy đến căn nhà mình từng thuê trong ký ức, gõ cửa, mở cửa là một ông già.
Ông ấy là chủ nhà ở đây, chú cho biết căn nhà này đúng là đã cho thuê được 1 năm nhưng không phải cho anh và một cô gái thuê mà là cho một gia đình 3 người thuê, bé gái 3 tuổi rất dễ thương. .
Lý Đắc Tinh cẩn thận nhớ lại trải nghiệm ly kỳ trong suốt chín năm qua, đột nhiên phát hiện ra chỗ nào đó không ổn. Anh ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh sống lưng, mắt anh tối sầm lại, anh thực sự rơi vào tuyệt vọng.
Trong chín năm qua, thậm chí có những năm anh đã đăng ký học cùng chuyên ngành ở cùng một trường đại học để đỡ rắc rối, nhưng những mà anh gặp hầu như năm nào cũng khác nhau. Chỉ là do liên tục được truyền ký ức nên mới không thấy xa lạ.
Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, những người mà anh đã từng gặp lại, trong năm mới chưa bao giờ được gặp lại.
Ngoại trừ Sở Tuyết và Trần Bác!
Đúng vậy, mỗi năm họ đều xuất hiện, hơn nữa cuối cùng cả hai đều yêu nhau.
Và những người bạn cấp 3 đó vẫn ở đó.
Anh hiểu ra, những người anh gặp trước ngày 23 tháng 6 năm 2008 sẽ vẫn ở lại trong cuộc đời anh, mà những người anh gặp sau đó sẽ không xuất hiện lặp lại.
Lý Đắc Tinh không can tâm, anh bắt đầu tìm Thẩm Ý.
Tìm thám tử tư, ha.cker, tất cả những phương pháp có thể nghĩ ra anh đều đã sử dụng, nhưng kết quả là không tìm thấy người.
Giống như người này chưa bao giờ được sinh ra.
Cho đến đêm ngày 23 tháng 6 năm 2018, anh ta tuyệt vọng ngồi trong ký túc xá để chờ đợi một lần xuyên không nữa sắp đến. Anh nghĩ rằng lần này quay lại sẽ tìm cách chấm dứt kiếp luân hồi này, anh đã chán ngấy cái cuộc sống mỗi năm đều thay đổi như thế này rồi.
Trước đây, anh ấy cảm thấy rất kích thích và cảm thấy một loại khoái cảm như ngồi mát mà ăn bát vàng. Nhưng hiện tại anh mệt rồi, anh chỉ muốn trở về cuộc sống chân chính thuộc về mình, cho dù không thể vào được top đầu, bị Sở Tuyết coi thường, cũng không có tương lai rộng mở, chỉ là một người bình thường, anh cũng nguyện ý, bởi vì đó mới là cuộc sống của anh.
Trong một giây cuối cùng trước khi ngất đi, dường như có một hình bóng quen thuộc lóe lên trước mắt anh: Thẩm Ý
Bây giờ là 10:23 ngày 23 tháng 6 năm 2008. Lý Đắc Tinh đóng cửa lại, gục xuống giường, thở dài.
Bố mẹ ở ngoài phòng khách đang liên tục gọi điện báo tin vui, điện thoại của anh liên tục đổ chuông, điểm số này của anh đang khiến nhiều người bất ngờ.
Nhưng anh đều mặc kệ, vinh dự này vốn dĩ không phải của riêng anh.
Anh quyết định, lần này bất kể như thế nào anh cũng sẽ không tiếp tục luôn hồi nữa.
Bóng đen cuối cùng lóe lên trước mắt khiến anh tin chắc rằng Thẩm Ý nhất định là có ở trong thế giới thực của anh.
Trong đầu anh lóe lên đủ loại đối sách.
Những điều này bắt đầu từ đâu? Lý Đắc Tinh bắt đầu truy tìm nguồn gốc của vấn đề.
Là chấp niệm, là hối hận.
Vì bản thân cứ luôn chìm đắm trong chấp niệm về Sở Tuyết và sự tiếc nuối vì không thể ôn thi lại, anh đã sống trong những ngày tiêu cực, cuối cùng ngất xỉu vì chơi game thâu ngày thâu đêm mới xảy ra cái vòng luân hồi 10 năm này.
Mà trong lần luân hồi này, điểm số năm này cao hơn năm ngoái, cuộc sống cũng năm này tốt hơn năm kia, nhưng cái giá phải trả là những điều tốt đẹp này không thể giữ lại được.
Có lẽ, chấp nhận bản thân, buông bỏ chấp niệm, dũng cảm đối mặt mới là sự giải thoát thực sự.
Anh quyết định từ bỏ thành tích lần này.
Anh nhớ ra, mọi lần sau khi nộp nguyện vọng, mới bắt đầu đến thế giới mấy năm sau.
Vậy thì, lần này, không điền nguyện vọng, từ bỏ điểm cao không thuộc về mình, quay lại ôn thi lại.
8.
Nhịp tim của bệnh nhân giường số 6 dao động bất thường!
Một nhóm bác sĩ và y tá tập trung xung quanh.
Lý Đắc Tinh từ từ mở mắt. Nhìn thấy bố mẹ, chú, em họ và một đám người mặc quần áo trắng.
Bố mẹ kích động không thôi khi nhìn thấy anh đạt 656 điểm.
Anh mở miệng, chỉ nói một câu duy nhất: "Bố, con muốn ôn thi lại."
"Được, được được, con muốn thế nào thì thế nấy, bố lập tức làm đơn nghỉ học cho con ngay."
Nghỉ học ? Lý Đắc Tinh ngơ ngác.
Anh vô thức nhìn vào chiếc đồng hồ LED ở phòng bệnh, bên trên hiển thị: 28/6/2009.
Hóa ra là trong dòng thời gian bình thường, sau khi anh bị ngất xỉu vào ngày 22 tháng 6 năm nhất, anh đã được đưa thẳng đến bệnh viện. Mười năm luân hồi có phải là ác mộng trong cơn mê của anh hay là thật sự đã xảy ra, không cách nào biết được rồi.
Anh nghe thấy bố ở bên cạnh nói: "Con yên tâm, bố đã sẽ nghĩ cách cho con. Nghỉ hè con ở nhà tự học. Bạn bố có một người con gái học rất giỏi. Bố sẽ nhờ con bé đến dạy kèm cho con, lúc nào đi ôn thi lại thì con đi học với lớp 12.
Mẹ anh ấy: Ý anh là con gái của Lão Thẩm--Thẩm Ý ấy hả?
What? Lý Đắc Tinh kích động đến mức lăn từ trên giường bệnh xuống.
_____________
Ảnh:https://www.pinterest.com/pin/668643875919727314/
Bài: https://zhuanlan.zhihu.com/p/40126668